Truyện ngắn: Nỗi lòng người lái đò

Chủ nhật - 20/11/2022 02:59 660 0

-Cô Hà, cô dạy con tui kiểu gì mà đến hôm nay thằng nhỏ vẫn không biết đọc chữ. Ðã hết một học kỳ rồi còn gì. Cô có biết dạy học không?

- Chị bình tĩnh, Thiện tiếp thu chậm hơn những bạn khác. Em cũng đã cố gắng kèm em ấy rất nhiều nên hiện tại em ấy có thể đánh vần được rồi...

- Em họ thằng Thiện cũng học lớp 1, vô học mới vài tháng là biết đọc rành mạch luôn rồi kìa. Còn thằng Thiện lập bà lập bập đánh vần. Tui không muốn nói nhiều với cô nữa, tui sẽ gặp hiệu trưởng trình bày không muốn cô dạy con tui nữa.

Hà thẫn thờ nhìn mẹ của bé Thiện ra về. Năm nay là năm đầu tiên Hà dạy lớp 1 trong năm năm đứng trên bục giảng. Hà biết dạy lớp 1 nhiều khó khăn hơn, nhưng Hà tin tưởng sẽ làm tốt. Không ngờ giờ ra chơi hôm nay xảy ra chuyện này. Xung quanh còn có học trò chứng kiến.

Trong bất kỳ lớp học nào cũng có nhiều dạng học sinh. Có em chỉ cần giảng qua, chỉ dạy vài lần là các em nắm được những gì thầy cô truyền dạy và thể hiện rất tốt. Nhưng cũng có những em chậm hơn bạn đồng trang lứa, phải nói đi nói lại nhiều lần, cầm tay nắn nót từng nét. Do không em nào giống em nào nên thầy cô có những cách chỉ dạy riêng cho từng học sinh. Và Hà cũng áp dụng theo quy tắc này.

Thiện chậm hơn bạn, cho nên Hà dạy phụ đạo cho em rất nhiều. Giờ nghỉ trưa đáng ra Hà có thể về nhà nghỉ ngơi nhưng Hà ở lại trường, chờ đến khi Thiện vừa ngủ trưa dậy, Hà kèm cặp riêng. Thậm chí thứ bảy và chủ nhật, Hà cũng chạy vào trường và hẹn bà ngoại Thiện đưa em đến lớp để dạy, giúp em có thể theo kịp bạn bè.

 

- Cô Hà đừng buồn - bé Hương ngồi cạnh Thiện, bước đến nắm tay Hà an ủi như bà cụ non.

Hà mỉm cười đưa tay nựng má Hương một cái, nhưng lòng vẫn nặng trĩu buồn. Hay là phương pháp Hà dạy Thiện không hiệu quả...

- Cô Hà, cô Hà, mai mốt cô đừng dạy kèm cho bạn Thiện nữa, để bạn ấy dốt, ở lại lớp luôn đi... - bé Toàn cũng giành phần an ủi cô giáo Hà.

- Toàn lại cô nói nghe nè. Học chung với bạn một năm, sang năm sau không được học chung nữa em không thấy
buồn sao?

- Vậy thôi... cô buồn một chút thôi, rồi cô dạy bạn Thiện tiếp nha cô, đừng để
bạn dốt.

Hà bật cười vì sự hồn nhiên của học trò. Nhìn thấy cô cười, Toàn với Hương cũng như các bạn nhỏ trong lớp cũng vui vẻ
trở lại.

*

* *

- Thưa mẹ con mới về.

- Sao buồn so vậy con. Ở trường có chuyện gì không vui sao?

- Dì Hà bị phụ huynh đến trường la một trận đó bà ngoại - Hân chạy đến bên cạnh mẹ của Hà méc.

Hân là con của chị Hai cô giáo Hà, đang học lớp 4 trường Hà dạy.

- Hà kể mẹ nghe có chuyện gì vậy con?

Mẹ Hà là giáo viên đã về hưu. Mẹ luôn cho Hà những lời khuyên thấu tình đạt lý.

- Phụ huynh nói con không biết dạy dỗ con của họ. Dạy làm sao mà đến bây giờ vẫn chưa đọc chữ được bằng các em khác. Mẹ à, có phải kinh nghiệm của con còn yếu kém quá không? - Hà buồn buồn hỏi mẹ.

Mẹ Hà thở dài nắm tay con gái. Hà tốt nghiệp sư phạm loại giỏi, lại rất kiên nhẫn và điềm tĩnh. Bà nghĩ Hà theo nghiệp giáo viên là rất thích hợp. Sau bốn năm Hà đứng lớp dạy học, học sinh lớp của Hà yêu quý cô giáo, lễ phép lại thích học. Ðồng nghiệp của Hà ở trường cũng thường khen. Tuy nhiên, năm nay Hà nhận dạy lớp 1, sẽ gặp nhiều khó khăn hơn. Nhưng bà không ngờ lại có ngày Hà gặp phải trường hợp khó xử này.

- Hà à, giáo viên được ví như người đưa đò, muốn đưa được người bình an qua sông phải cố gắng và nỗ lực rất nhiều bởi không phải lúc nào sông cũng êm đềm, thỉnh thoảng cũng gặp sóng to gió lớn. Thậm chí có người nghịch phá làm con đò ngả nghiêng. Mai con trình bày với cô hiệu trưởng để giải quyết có lý có tình. Quan trọng nhất là không được bỏ rơi học trò.

Lời của mẹ làm Hà thấy vững tin hơn.

*

* *

- Thiện, dậy đi học con. Sắp trễ giờ rồi.

- Mẹ nói hôm nay con không cần đi học nữa mà ngoại...

- Tại sao không đi học? Con bệnh hả? - Bà Lệ đặt tay lên trán Thiện kiểm tra thử. Ðâu có nóng.

- Mẹ nói cô dạy dở quá để mẹ lên trường nói thầy hiệu trưởng cho con đổi lớp khác - Thiện lèm bèm.

Bà Lệ nhíu mày rồi đi ra nhà trước tìm Nga, mẹ của Thiện, hỏi cho ra lẽ. Bà biết cô giáo Hà rất yêu thương học trò, lại dạy giỏi. Thiện chậm chạp hơn mấy đứa nhỏ con nhà khác, cha mẹ đi làm xa không có ở bên cạnh kèm cặp, bà thì lớn tuổi, cho nên tất cả nhờ hết cô Hà.

Thấy Nga đang ngồi bấm điện thoại, bà Lệ tức giận lên tiếng:

- Tại sao bây cho thằng Thiện nghỉ học? Còn chê cô Hà dạy dở? Bây có biết cô Hà rất cực nhọc với con của bây không? Thứ bảy, chủ nhật đáng lẽ người ta được nghỉ nhưng còn phải kèm thêm miễn phí cho con của bây đó.

- Mẹ nói cái gì? Thứ bảy, chủ nhật còn bắt thằng Thiện đi học nữa hả? Dạy nhiều như vậy mà thằng nhỏ không đọc được. Không dạy dở chứ gọi là gì? - Nga cãi lại.

- Vậy sao bây không nghĩ là thằng Thiện chậm hiểu, khó dạy hơn con người ta. Nếu bây giỏi thì bây thử dạy nó một ngày đi - Bà Lệ bỏ lại một câu rồi đi luôn ra nhà sau.

*

* *

- Thiện, con học hành kiểu gì vậy hả? Ðầu óc con để ở đâu? Tại sao mẹ dạy mấy lần rồi mà con không hiểu? Không nhớ là sao hả?

- Ngoại ơi! Mẹ đánh con...

- Khóc cái gì mà khóc. Dạy có mấy chữ nãy giờ mà vẫn không nhớ, con ăn cái gì mà con dốt dữ vậy Thiện. Ðể mẹ đánh cho con khôn ra.

- Ngoại ơi! - Thiện khóc nức nở.

Bà Lệ từ nhà sau chạy lên, hốt hoảng kéo Thiện ra.

- Bây làm gì vậy hả? Tại sao lại đánh con? Có gì thì từ từ nói không được hả?

- Con đánh cho nó khôn ra, con với cái dạy biết bao nhiêu lần có mấy chữ mà cũng không nhớ - Nga tức giận thở hổn hển.

- Không phải bây chê cô giáo Hà dạy dở sao, bây giờ thì sao, vừa dạy một chút mà đã tức giận muốn đánh đập thằng nhỏ. Bây thử hỏi thằng Thiện xem cô giáo Hà đánh nó lần nào chưa?

- Cô Hà hiền lắm. Cô Hà không có đánh con như mẹ đâu - Thiện vừa khóc vừa nói.

Nga sững sờ. Nga chỉ vừa dạy thằng Thiện một chút đã tức không chịu được. Vậy cô giáo Hà thì sao? Chẳng có giáo viên nào muốn học trò của mình tệ hết, đúng không?

*

* *

Sáng thứ sáu vừa vào lớp, Thiện đã đến bàn giáo viên đưa một lá thư cho Hà.

- Cô ơi! Mẹ em đưa cô cái này...

Hà mở thư ra đọc. “Cô giáo Hà cho tui xin lỗi cô vì chuyện hôm trước. Mong cô tiếp tục dạy dỗ cho Thiện. Tui cảm ơn cô nhiều lắm. Chúc cô lễ nhà giáo vui vẻ”.

Hà mỉm cười siết chặt tờ giấy rồi liếc nhìn Thiện đang ngồi bên dưới, tíu tít cùng bạn. Có lẽ đây là món quà ý nghĩa nhất cô nhận được vào ngày lễ nhà giáo hôm nay.

Tuyết Luôn Võ

Theo Báo Cần Thơ

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây