Lam xốc ba lô lên vai, quay lại nhìn ngôi nhà một lần nữa, bao nhiêu là kỷ niệm. Lam nhìn đồng hồ, 5 giờ 30 chiều, giờ này hôn lễ của mẹ chắc là đã đến lúc đãi khách. Ðêm qua mẹ đã khóc thật nhiều khi Lam dứt khoát không có mặt trong hôn lễ của mẹ và sẽ về sống cùng ông bà nội ở ngoại thành. Lam đạp xe qua từng con phố, nhớ bố quắt quay, mới ngày nào bố còn đưa Lam đến trường, qua những con phố này, vừa đi bố vừa kể chuyện Hoàng tử bé, Con Bim trắng tai đen, cậu bé Rê mi... Một buổi chiều bố đón Lam đi học về, chiếc xe tải bất ngờ lao tới, bố chỉ kịp hất Lam lên lề đường. Ðến bây giờ buổi chiều định mệnh đó vẫn chưa thôi ám ảnh Lam.
Lam rẽ qua con phố có hàng cây long não nơi bố từng làm việc, những hạt mưa bụi lất phất rơi, tóc cô ẩm lạnh. Hàng cây trụi lá mùa đông trơ những cành khẳng khiu. Gió lùa qua phố, mưa vẫn rơi, Lam dừng lại nghe nỗi nao buồn còn lẩn quất quanh đây. Dưới đường những ngọn đèn vàng nhạt nhòa trong lưới mưa đan, Lam dõi mắt về cuối phố, nơi đang diễn ra hôn lễ của mẹ. Dượng đã đến và mang mẹ ra khỏi cuộc đời Lam. Mỗi lần nghĩ đến bố và tình yêu bố dành cho mẹ, Lam càng xót xa hơn. Ðến ngã tư đường, một ý nghĩ chợt nhen nhóm, Lam muốn nhìn thấy mẹ vào ngày này. Cô quay xe chạy đến cuối phố, ánh đèn và tiếng nhạc hòa tấu du dương từ tiệc cưới vọng ra, cô dừng lại hồi lâu rồi quyết định đẩy cánh cửa bước vào. Cửa vừa hé mở cô lại quay đi nhưng cũng kịp nhìn thấy mẹ, mẹ đằm thắm và dịu dàng trong chiếc áo dài màu hồng cam, tóc vấn cao khoe bờ vai thon và chiếc cổ thanh tú. Mẹ nép vào dượng, nụ cười e dè, kín đáo nhưng không giấu được niềm hạnh phúc. Như linh cảm mẹ nhìn ra cửa, thoáng thấy Lam mẹ buông tay dượng đi ra. Lam quay ngoắt lao ra đường.
Mưa nặng hạt hơn, con đường như xa hút, bên kia những vòm cây tối đen dập dờn những mái nhà tối sáng, Lam thất thểu về nhà ông bà gõ cửa. Bà nội nhìn Lam, chỉ biết im lặng thở dài. Ðêm đó Lam chiêm bao thấy mình nằm chết bên vệ đường. Có lúc Lam mơ thấy bố đứng dưới đường nhìn lên ngôi nhà cũ rồi lặng lẽ quay đi, mẹ vội vã chạy theo, tóc mẹ xổ tung rồi hóa thành những đám mây. Lam sốt li bì, buổi chiều bà vào phòng, thì thầm: “Mẹ đến thăm cháu nè Lam ơi”. Cô ra cửa đã thấy mẹ, gương mặt âu lo, bên cạnh mẹ, dượng cũng đang nhìn cô lo lắng. Mẹ nắm tay Lam thật chặt, nghẹn ngào: “Hãy về với mẹ”. Lam gỡ bàn tay mẹ ra khỏi tay mình, khẽ khàng: “Mẹ cứ về bên đó, con ở với ông bà, thỉnh thoảng sẽ đến thăm mẹ”. Lam khẽ gật đầu chào dượng rồi vào phòng, đóng cửa.
Vùi đầu vào gối Lam nghe tiếng mẹ bật khóc.
* * *
Sinh nhật mẹ vào mùa thu, Lam nhớ như in những ngày tháng cũ bố chở mẹ trên chiếc xe máy, mẹ ngồi đằng sau ôm bó hoa hồng, gương mặt mẹ rạng rỡ. Mẹ tíu tít gỡ chiếc nơ hồng buộc hộp quà, một chiếc váy xanh da trời, màu mẹ yêu thích, một quyển sách mẹ đang tìm... Mắt Lam chợt cay, sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại hình ảnh đó. Lam ghé nhà sách, lang thang hồi lâu mới chọn được lọ hoa bằng gốm, rồi đi mua bó hồng như ngày xưa bố thường tặng mẹ.
Nhà mẹ nằm cuối ngõ, nép dưới giàn hoa sử quân tử đang nở rộ, dượng ra mở cổng. Ông không giấu được vui mừng khi Lam xuất hiện. Nụ cười trên gương mặt dượng ôn hòa, nhẹ nhàng. Vào nhà, Lam ngồi lọt thỏm vào chiếc ghế mây kê bên cửa sổ, bên bậu cửa quyển sách đang mở, có lẽ mẹ đang đọc dở, trên bàn một tách cà phê còn đọng vài giọt dưới đáy, một lọ hoa cẩm chướng như vừa mới cắm. Mẹ nghe Lam đến, vội từ nhà bếp đi lên, khi nhìn thấy Lam, mẹ cười nhưng nước mắt ứa ra.
Mẹ đón bó hoa từ tay Lam mang đi cắm. Lam tựa vào chiếc ghế mây nhìn những chậu hoa ngoài cửa sổ đủ màu rực rỡ được sắp xếp ngay ngắn bên lối đi, gần đấy một vạt rau xanh mướt có lẽ được chăm bón kỹ. Cô ra vườn, những chậu tóc tiên, trâm ổi, sao băng… rực lên trong chiều, cô khẽ chạm vào chúng, những bông hoa rung lên nhè nhẹ. Cô quay trở vào, thấy thức ăn được dọn ra trên chiếc bàn phủ khăn trắng, mẹ thay chiếc áo đầm màu vàng mơ ôm lấy vóc người mảnh mai. Suốt bữa cơm mắt mẹ hết nhìn Lam lại quay sang nhìn dượng. Dượng gắp thức ăn cho mẹ, khen mẹ nấu ngon, còn đùa nếu mà mẹ đi thi nấu ăn là sẽ giật hết giải thưởng, khiến mẹ bật cười. Lam kín đáo quan sát tổ ấm của mẹ, thầm nghĩ mẹ thật sự hạnh phúc.
Sau bữa cơm chiều, dượng lấy cây đàn ghi ta treo trên tường xuống khẽ dạo những giai điệu nhẹ nhàng mà Lam biết mẹ rất thích. Lam nhìn thấy nỗi hạnh phúc hôm nay lại ngời lên gương mặt mẹ, như thuở bên bố ngày xưa mẹ cũng từng hạnh phúc, Lam chợt chạnh lòng quay nhìn sang hướng khác. Ánh mắt Lam dừng lại trên chiếc tủ gỗ đặt trang trọng kê sát tường, tấm hình bố lồng khung kính được đặt ngay ngắn bên cạnh một lọ hoa tươi, đĩa trái cây và một lư hương nho nhỏ, những chân nhang còn mới, có vẻ như được thay thường xuyên, nước mắt Lam bỗng ứa ra.
Im lặng đợi cảm xúc của Lam dịu lại, dượng trầm tư lúc lâu như chọn kỹ càng từng chữ, rồi nói: “Lam à, con có nhìn thấy mảnh vườn nhỏ còn để trống ngoài kia không? Ðó là mảnh vườn dành cho con, để con tự tay trồng những gì con thích. Hãy về đây cùng mẹ, cùng dượng, được không Lam?”. Lam nín lặng cúi đầu, lúc ngẩng lên bắt gặp ánh mắt chờ đợi thiết tha của mẹ. Cô yên lặng gật đầu.
Ðêm, trong căn phòng nhỏ mẹ và dượng đã sắp đặt cho Lam, căn phòng có ô cửa nhìn ra mảnh vườn còn bỏ trống, cảm giác lạ lẫm trong lòng Lam đã dần đi qua, bên chiếc giường nhỏ một kệ sách đầy ắp được xếp ngay ngắn, toàn những quyển Lam yêu thích, chiếc bàn học cạnh đấy cũng được trang trí gọn gàng, Lam chạm tay vào chiếc đèn, ánh sáng dìu dịu hắt lên tường, trên bàn lọ hoa khô được cắm thật tinh tế cạnh một chú thỏ bông. Mắt Lam một lần nữa chợt dừng lại trước tấm hình đen trắng được lồng khung thật xinh xẻo, tấm hình chụp Lam lúc năm tuổi đang ngồi lọt thỏm trong lòng bố.
Lam áp chặt tấm hình vào ngực nghẹn ngào, không dưng nước mắt cô trào ra, lăn xuống ngực áo. Lam mở toang cánh cửa, mưa đã ngớt hạt, ngoài vườn khuya tiếng một chú dế vừa gáy lên, ri ri không dứt, có lẽ chú cũng khóc, vì những điều tốt đẹp vẫn còn có thật trên đời...
VŨ NGỌC GIAO
Theo Báo Cần Thơ